• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Tản Đà toàn tập

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Tản Đà toàn tập

    Tản Đà (1888–1939) là một thi sĩ Việt Nam. Trên văn đàn của văn học Việt Nam trong hơn 3 thập niên đầu thế kỷ 20, Tản Đà nổi lên như một ngôi sao sáng, vừa độc đáo, vừa dồi dào năng lực sáng tạo. Ông là một cây bút phóng khoáng, xông xáo trên nhiều lĩnh vực, đi khắp miền đất nước, ông để lại nhiều tác phẩm với nhiều thể loại. Ông đã từng làm chủ bút tạp chí Hữu Thanh, An Nam tạp chí. Ông được đánh giá là người mở đầu cho thơ mới của văn học Việt Nam, là "gạch nối giữa hai thời kỳ văn học cổ điển và hiện đại". Ngoài làm thơ, Tản Đà còn dịch thơ Đường và được biết đến như một người dịch thơ Đường sang thơ lục bát hay nhất Việt Nam.


    Cuộc đời và sự nghiệp

    Ông tên thật là Nguyễn Khắc Hiếu, sinh ngày 8 tháng 5 năm 1888 (tức ngày 29 tháng 4 năm Mậu Tý), tại làng Khê Thượng, huyện Bất Bạt, tỉnh Sơn Tây; nay thuộc huyện Ba Vì, ngoại thành Hà Nội.

    Ông xuất thân trong một gia đình phong kiến quan lại. Thân sinh ông là Nguyễn Danh Kế, đỗ Cử nhân, làm đến Án sát và từng giữ chức Ngự sử trong kinh. Mẹ là Lưu Thị Hiền, cũng có sách ghi là đào Nghiêm, vốn là một đào hát, nổi tiếng tài sắc, giỏi văn thơ.

    Do ảnh hưởng gia đình, năm 14 tuổi, ông đã thạo các lối từ chương thi phú. Năm 1907, ông theo anh ra Hà Nội, học trường Quy Thức ở phố Gia Ngư. Năm 1909, đi thi hương ở Nam Định, bị hỏng. Năm 1912, đi thi khoa Nhâm Tý, vẫn hỏng. Trở về Hà Nội, chứng kiến người yêu là cô Đỗ thị đi lấy chồng, ông chán nản bỏ về Hòa Bình tìm khuây lãng; rồi cùng bạn là nhà tư sản Bạch Thái Bưởi lên chùa uống rượu, làm thơ và thưởng trăng, sống theo lối "tịch cốc".

    Năm 1915, ông lập gia đình. Năm 1916, người anh từ trần, gia đình trở nên cùng túng, Tản Đà quyết định chuyển hẳn sang nghề cầm bút. Thời gian này ông viết tuồng cho các rạp và được đọc thêm nhiều sách dịch Âu Tây bằng chữ Hán, nhờ đó tư tưởng có nhiều biến chuyển.

    Năm 1920, đi du lịch ở Huế, Đà Nẵng, trở về viết truyện "Thề non nước". Năm 1921, làm chủ bút tờ Hữu Thanh tạp chí. Được 6 tháng, từ chức, trở về quê. Năm 1922, lại ra Hà Nội lập Tản Đà thư điếm, sau tập hợp với Nghiêm hàm ấn quán thành Tản Đà thư cục.

    Năm 1925, phong trào yêu nước dấy lên mạnh mẽ, Tản Đà càng nhập thế tích cực hơn. Ông tổ chức một chuyến du lịch vào Nam, gặp gỡ nhiều nhà chí sĩ và viết bài trên nhiều báo.

    Tháng 2 năm 1928, trở về Bắc, rồi lên định cư vùng Yên Lập (Vĩnh Yên), nhưng bị quan lại địa phương gây khó dễ, phải xuống Hải Phòng, rồi lại lên Hà Nội. Năm 1933, sau khi An Nam tạp chí bị đình bản, ông chuyển sang trợ bút cho Văn học tạp chí ít lâu rồi về quê ở ẩn.

    Cuối năm 1937, chuyển về làng Hà Trì (Hà Đông), tham gia dịch thuật, viết báo. Sau vì bị viên quan Tổng đốc Hà Đông thù ghét, phải chuyển ra Hà Nội, mở lớp dạy Quốc văn hàm thụ, Hán văn diễn giảng, kiêm cả xem lý số Hà lạc. Ông sống nghèo đói, không đủ ăn và trả tiền nhà, bị chủ nhà tịch thu đồ đạc và đuổi đi, Tản Đà phải cùng gia đình dọn về phố Cầu mới.

    Trong hai năm 1937 và 1938, ông dịch thơ Đường đăng trên báo Ngày nay, trong đó có bài Hoàng Hạc lâu nổi tiếng của Thôi Hiệu.

    Ông qua đời vì bệnh vào ngày 7 tháng 6 năm 19396

    Tác phẩm Tiêu Biểu

    -Cảm thu, tiễn thu
    -Cảnh vui của nhà nghèo
    -Chưa say
    -Còn chơi
    -Con gái hái dâu
    -Đề khối tình con thứ nhất
    -Đi đêm đay bóng
    -Đời đáng chán
    -Đưa người nhà quê
    -Khối tình con
    -Giấc mộng lớn
    -Giấc mộng con
    -Tản Đà xuân sắc
    ____________Quoc Ky_____________
    sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra
    Similar Threads
  • #2

    Thề Non Nước

    Thề Non Nước

    Nước non nặng một lời thề
    Nước đi đi mãi không về cùng non
    Nhớ lời nguyện nước thề non
    Nước đi ra biển non còn ngóng trông
    Non cao những ngóng cùng trông
    Suối khô dòng lệ còn trông tháng ngày
    Xương mai một nắm hao gầy
    Tóc mây một mái hãy còn tuyết sương
    Trời tây nổi bóng tà dương
    Càng phơi vẻ ngọc nét càng phôi pha
    Non cao tuổi vẫn chưa già
    Non thời nhớ nước, nước mà quên non
    Dù như sông cạn đá mòn
    Còn non, còn nước, hãy còn thề xưa
    Non xanh đã biết hay chưa
    Nước đi ra bể lại mưa về nguồn
    Nước non hội ngộ còn luôn
    Bảo cho non chớ có buồn làm chi
    Nước kia dù hãy còn đi
    Ngàn dâu xanh tốt non thì cứ vui
    Nghìn năm giao ước kết đôi
    Non non nước nước không nguôi lời thề
    ____________Quoc Ky_____________
    sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

    Comment

    • #3

      Đời đáng chán

      Người đời thử ngẫm mà hay
      Trăm năm là ngắn một ngày dài ghê!
      Còn ai ai tỉnh, ai mê,
      Những ai thiên cổ đi về những đâu ?

      Đời đáng chán hay không đáng chán ?
      Cất chén quỳnh riêng hỏi bạn tri âm.
      Giá khuynh thành nhất tiếu thiên kim
      Mắt xanh trắng đổi nhầm bao khách tục.
      Giang hà nhật dạ nhân giai trọc
      Thiên địa lô trung thực hữu tình.
      Đón đưa ai gió lá chim cành,
      Ấy nhân thế phù sinh là thế thế.
      Khách phù thế chưa dứt câu phù thế
      Người phong lưu càng đượm vẻ phong lưu.
      Bức khăn hồng nâng đỡ hạt châu
      Chuyện kim cổ một vài câu phải trái.
      Châu Nam Hải, thuyền chìm sông Thúy Ái
      Sóng Tiền Đường, cỏ áy bến Ô giang.
      Ngẫm nghìn xưa: ai tài hoa, ai tất liệt, ai đài trang,
      Cùng một giấc mơ màng trong vũ trụ.
      Đời đáng chán biết thôi là đủ
      Sự chán đời xin nhủ lại tri âm.
      Nên chăng nghĩ lại kẻo lầm.
      ____________Quoc Ky_____________
      sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

      Comment

      • #4

        Đời lắm việc


        Đời người như giấc chiêm bao
        Mà trong mộng ảo lại sao không nhàn ?
        Đã sinh ra ở nhân hoàn
        Lao tâm lao lực một đoàn khác chi?
        Người ông lớn, đứa cu li
        Nhọc lòng nhọc xác cũng vì "cái ăn".
        Cuộc đời kinh tế khó khăn,
        Người đời càng phải nhọc nhằn sớm hôm.
        Những người khố rách áo ôm
        Mồ hôi đổi lấy bát cơm no lòng .
        Người thương mại, kẻ canh nông
        Lo tiền, lo thóc, năm cùng lại năm.
        Ngày ngày hai buổi đi làm
        Cụ thừa trong sở, ông tham trên toà.
        Người khiêu vũ kẻ xướng ca
        Cũng là nghề nghiệp con nhà làm ăn.
        Người viết báo kẻ bán văn
        Sinh nhai cái bút khó khăn lần hồi.
        Người đi sông nước ngược xuôi,
        Kẻ đem kim chỉ ngày ngồi vá may.
        Kẻ đi đồn thú Đông Tây,
        Người khua chuông mõ ăn mày cửa không.
        Người thuyền thợ kẻ gánh gồng
        Người canh cửi kẻ bên sông lưới chài,
        Cùng trong lao động một đời,
        Kể sao cho xiết hạng người thế gian!
        Giàu sang chưa dễ ai nhàn,
        Nghèo hèn ai chớ phàn nàn làm chi!
        Vui buồn ai cũng có khi
        Có hoan lạc có sầu bi lẽ thường.
        Trăm năm một giấc mơ màng,
        Nghĩ chi cho bận gan vàng hỡi ai!
        ____________Quoc Ky_____________
        sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

        Comment

        • #5

          Đêm đông hoài cảm

          Trăm năm nghĩ đời người có mấy
          Một đêm đông sao thấy dài thay!
          Lạnh lùng gió thổi sương bay
          Chập chờn giấc bướm canh chầy lại canh.
          Ngó trên án đèn xanh hiu hắt,
          Nghe tiếng kim kí cách giục giờ,
          Đêm trường nghĩ vẩn lo vơ
          Cái lo vô tận bao giờ là xong!
          Thân nam tử đứng trong trần thế
          Cuộc trăm năm có dễ ru mà!
          Có đời mà đã có ta
          Sao cho thân thế không là cỏ cây,
          Đường có kẻ đường mây gặp bước,
          Bước công danh sấn trước trèo cao
          Thế gian tỏ mặt anh hào
          Muôn nghìn mắt miệng trông vào ngợi khen.
          Cũng có kẻ tài hoa chữ lợi
          Trắng hai tay làm nổi nên giàu
          Chẳng khanh tướng, chẳng công hầu
          Cũng bao vạn kẻ cúi đầu vào ra.
          Ấy những hạng vinh hoa phú quý
          Làm tài trai đắc chí hơn người
          Trăm năm nghĩ cũng nên đời
          Trăm năm rồi nữa, biết rồi ra sao?
          Lại những kẻ chí cao tài thấp
          Bước đường đời lấp vấp quanh co
          Phong lưu rồi đủ ấm no
          Kém ra lưu lạc giang hồ cũng thân!
          Nghĩ qua thử thách trần bao kẻ
          Giật mình cho thân thế trăm năm,
          Mối đâu bối rối tơ tằm
          Lấy ai là kẻ đồng tâm gỡ cùng?

          Bước lận đận thẹn cùng sông núi
          Mớ văn chương tháng lụi năm tàn
          Lụy trần ngày tháng lan man
          Nỗi lòng riêng nghĩ muôn vàn càng thêm.
          Đèn hiu hắt tiếng kim kí cách
          Mõ sang canh giục khách đòi cơn
          Mạch sầu canh vắng như tuôn,
          Nhớ ai nước nước non non bạn tình!
          ____________Quoc Ky_____________
          sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

          Comment

          • #6

            Đêm thu trông trăng

            Đêm thu trăng sáng một trời
            Một mình ngồi tưởng sự đời nghĩ quanh.
            Nghĩ cho muôn vật hoá sinh
            Ở trong vũ trụ cái hình ra chi!
            Trăng kia tròn được mấy khi,
            Hoa kia nở được mấy thì hỡi hoa ?
            Gái tơ quá lứa đã già,
            Con tằm rút ruột thời là dộng non.
            Khúc sông bồi lấp nên cồn,
            Dâu xanh bãi bể, đá mòn nước khe.
            Đồng không con đóm lập loè,
            Khách trần lối ấy đi về những ai ?
            Hình kia đúc tự thợ trời,
            Tình kia hoạ mới ra ngoài khuôn xanh.
            Vọng phu còn đá còn trinh,
            Tiền Đường còn sóng, trung trinh hãy còn.
            Dẫu cho sông cạn đá mòn,
            Trung hồn khôn thác, trinh hồn khôn tan.
            Cho hay những khách trần hoàn,
            Nghìn xưa ở lại thế gian mấy mà ?
            Trông lên một mảnh trăng tà,
            Soi chung kim cổ biết là những ai ?
            Mà người kim cổ những ai ?...
            ____________Quoc Ky_____________
            sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

            Comment

            • #7

              Cảm thu, tiễn thu

              Từ vào thu đến nay:
              Gió thu hiu hắt,
              Sương thu lạnh,
              Trăng thu bạch,
              Khói thu xây thành.

              Lá thu rơi tụng đầu ghềnh
              Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly.
              Nhạn về én lại bay đi,
              Đêm thì vượn hót, ngày thì ve ngâm.
              Lá sen tàn tạ trong đầm,
              Nặng mang giọt lệ âm thầm khóc hoa.
              Sắc đậu nhuộm ố quanh hà
              Cỏ vàng cây đỏ bóng tà tà dương.
              Nào người cố lí tha phương,
              Cảm thu ai có tư lường hỡi ai?
              Nào những ai:
              Bảy thước thân nam tử,
              Bốn bể chí tang bồng
              Đường mây chưa bổng cánh hồng,
              Tiêu ma tuế nguyệt, ngại ngùng tu mi.
              Nào những ai:
              Sinh trưởng nơi khuê các,
              Khuya sớm phận nữ nhi,
              Song the ngày tháng thoi đi,
              Vương tơ ngắm nhện nhỡ thì thương hoa.
              Nào những ai:
              Tha phương khách thổ
              Hải giác thiên nha,
              Ruột tằm héo, tóc sương pha,
              Góc phần trạnh tưởng quê nhà đòi cơn.
              Nào những ai
              Cù lao báo đức
              Sinh dưỡng đền ơn
              Kinh sương nghĩ nỗi mền đơn,
              Giàu sang bất nghĩa mà hơn nghèo hèn!
              Nào những ai:
              Tóc xanh mây cuốn
              Má đỏ hoa ghen
              Làng chơi duyên đã hết duyên
              Khúc sông trăng dãi con thuyền chơi vơi!
              Nào những ai:
              Dọc ngang trời rộng,
              Vùng vẫy bể khơi
              Đội trời đạp đất ở đời
              Sa cơ thất thế quê người chiếc thân.
              Nào những ai
              Kê vàng tỉnh mộng
              Tóc bạc thương thân
              Vèo trông lá rụng đầy sân,
              Công danh phù thế có ngần ấy thôi.
              Thôi nghĩ cho:
              Thu tự trời,
              Cảm tự người.
              Người đời ai cảm ta không biết!
              Ta cảm thay ai viết mấy lời.
              Thôi thời:
              Cùng thu tạm biệt
              Thu hãy tạm lui,
              Chỉ để khách đa tình đa cảm,
              Một mình thay cảm những ai ai!
              ____________Quoc Ky_____________
              sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

              Comment

              • #8

                Cảnh vui của nhà nghèo


                Trong trần thế cảnh nghèo là khổ
                Nỗi sinh nhai khốn khó qua ngày
                Quanh năm gạo chịu tiền vay
                Vợ chồng lo tính hôm rày hôm mai.
                áo lành rách vá may đắp điếm
                Nhà ở thuê chật hẹp quanh co
                Tạm yên đủ ấm vừa no
                Cái buồn khôn xiết, cái lo khôn cùng.
                Con đi học con bồng con dắt
                Lớn chưa khôn lắt nhắt thơ ngây,
                Hôm hôm lớn bé sum vầy
                Cũng nên vui vẻ mà khuây nỗi buồn.

                Nghĩ thiên hạ cho con đi học
                Cảnh phong lưu phú túc nói chi!
                Những ai bần bạc hàn vi
                Lo buồn, đã vậy, vui thì cũng vui.
                Tan buổi học mẹ ngồi tựa cửa
                Mắt trông con đứa đứa về dần.
                Xa xa con đã tới gần
                Các con về đủ quây quần bữa ăn.
                Cơm dưa muối khó khăn mới có,
                Của không ngon, nhà khó cũng ngon.
                Khi vui câu chuyện thêm giòn
                Chồng chồng vợ vợ con con một nhà.
                Ăn rồi học, tối qua lại sáng,
                Ít tiền tiêu ngày tháng thảnh thơi,
                Chiều chiều tối tối mai mai
                Miễn sao no đủ, việc đời quản chi!

                Con nhà khó nhiều khi vất vả,
                Ngoài học đường thư thả được đâu,
                Khi thời quẩy nước tưới rau
                Chợ tan đón gánh theo sau mẹ già.
                Việc giấy bút vẫn là đi học
                Cảnh gia đình khó nhọc nhường ai ?
                Ví chăng có chí có tài
                Khi nên, trời cũng cho người làm nên.
                Khắp xã hội nghèo hèn ai đó
                Mẹ thương con thời cố công nuôi.
                Những con nhà khó kia ơi
                Có thương cha mẹ thời vui học hành!
                Cũng chẳng kể thành danh lúc khác
                Trời đã cho bước bước càng hay
                Nghèo mà học được như nay
                Vinh hoa chưa dễ sánh tày cái vui.
                Trong trần thế nhiều nơi phú quí
                Nỗi buồn riêng ai ví như ai ?
                Bày ra cái cảnh có trời
                Vui buồn cũng ở tự người thế gian.
                ____________Quoc Ky_____________
                sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

                Comment

                • #9

                  Cái giống yêu hoa

                  Cái giống yêu hoa lạ lạ đời,
                  Mắt xanh chưa lọt đã mê tơi.
                  Chim trời cá nước duyên ai đó ?
                  Vía dạ hồn khôn chết dễ chơi!
                  Xa cách ngoại trăm nghìn dặm đất,
                  Ước ao trong sáu bảy năm trời
                  Cái mê vô ích mà mê dại,
                  Mê dại mê mê mãi chẳng thôi.
                  ____________Quoc Ky_____________
                  sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

                  Comment

                  • #10

                    Còn chơi

                    Ai đã hay đâu tớ chán đời
                    Đời chưa chán tớ, tớ còn chơi.
                    Chơi cho thật chán, cho đời chán,
                    Đời chán nhau thời tớ sẽ thôi.

                    Nói thế, can gì tớ đã thôi ?
                    Đời đương có tớ, tớ còn chơi
                    Người ta chơi đã già đời cả
                    Như tớ năm nay mới nửa đời.

                    Nửa đời chính độ tớ đương chơi
                    Chơi muốn sao cho thật sướng đời.
                    Đời người ai có chơi như tớ
                    Chơi cứ bằng văn mãi chửa thôi.

                    Chơi văn sướng đến tớ là thôi,
                    Một mảnh trăng non chiếu cõi đời
                    Văn vận nước nhà đương buổi mới
                    Như trăng mới mọc tớ còn chơi.

                    Làng văn chi thiếu khách đua chơi,
                    Dan díu ai như tớ với đời ?
                    Tớ đã với đời dan díu mãi,
                    Muốn thôi, đời cũng chửa cho thôi.

                    Đời đương dan díu, chửa cho thôi
                    Tớ dám xa xôi để phụ đời ?
                    Vắng tớ bấy lâu đời nhớ tớ,
                    Nhớ đời nên tớ vội ra chơi.

                    Tớ hãy chơi cho quá nửa đời
                    Đời chưa quá nửa tớ chưa thôi.
                    Tớ thôi, tớ nghĩ buồn cho tớ,
                    Buồn cả cho đời vắng bạn chơi.

                    Nào những ai đâu bạn của đời ?
                    Sao mà bỏ vắng ít ra chơi ?
                    Chờ ai, chờ mãi, ai đâu tá ?
                    Hay ngán cho đời chẳng muốn chơi ?

                    Nếu tớ như ai cũng ngán đời
                    Đời thêm vắng bạn, lấy ai chơi ?
                    Cuộc đời tớ nghĩ chưa nên ngán.
                    Nên ngán thời xưa tớ đã thôi.

                    Tớ nhớ năm xưa nửa ngán đời,
                    Nghĩ đi nghĩ lại, lại ra chơi.
                    Mê chơi cho tớ thành dan díu,
                    Đời dẫu cho thôi tớ chửa thôi.

                    Tớ muốn chơi cho thật sướng đời,
                    Đời chưa thật mãn, tớ chưa thôi.
                    Chẳng hay đời tớ lâu hay chóng ?
                    Dù chóng hay lâu, tớ hãy chơi.

                    Trăm năm: tớ độ thế mà thôi,
                    ức triệu ngàn năm chửa hết đời.
                    Chắc có một phen đời khóc tớ
                    Đời chưa khóc tớ, tớ còn chơi.

                    Trăm năm còn độ bảy mươi thôi,
                    Ngoài cuộc trăm năm tớ dặn đời:
                    ức triệu ngàn năm đời nhớ tớ,
                    Tớ thôi tớ cũng hãy còn chơi!

                    Bút đã thôi rồi lại chửa thôi,
                    Viết thêm câu nữa hỏi đời chơi:
                    "Lộng hoàn" này điệu từ đâu trước ?"
                    Hoạ được hay không, tớ đố đời!
                    ____________Quoc Ky_____________
                    sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

                    Comment

                    • #11

                      Cô Tây đen

                      Nước trong xanh lơ lửng con cá vàng
                      Cây ngô cành bích, con chim phượng hoàng nó mới đậu cao.
                      Anh tiếc cho em phận gái má đào
                      Tham đồng bạc trắng mới gán mình vào cái chú Tây đen.
                      Sợi tơ hồng ai khéo xe duyên
                      Treo tranh tố nữ đứng bên anh tượng đồng!
                      Chị em ơi ba bảy đường chồng...
                      ____________Quoc Ky_____________
                      sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

                      Comment

                      • #12

                        Chơi Hoà Bình

                        Vì ai cho tớ phải lênh đênh,
                        Nặng lắm ai ơi, một gánh tình!
                        Non Tượng trời cho bao tuổi lẻ,
                        Sông Đà ai vặn một dòng quanh ?
                        Lơ thơ hàng phố mươi nhà đỏ
                        Phấp phới cô nàng chiếc váy xanh.
                        Mỗi tháng chợ đêm ba buổi họp
                        Ngọn đèn nha phiến đốt linh tinh.
                        ____________Quoc Ky_____________
                        sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

                        Comment

                        • #13

                          Huế

                          Đường vô xứ Huế quanh quanh,
                          Non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ
                          Yêu em anh cứ anh vô,
                          Kệ chuông nhà Hồ, mặc phá Tam Giang.
                          Xe hơi đã tới đèo Ngang,
                          Ấy qua Hà Tĩnh đường sang Quảng Bình.
                          Danh sơn gặp khách hữu tình,
                          Đèo Ngang ơi hỡi, là mình với ta.
                          Con cháu chúa, nước non nhà,
                          Không đi không lại nên ra lạ lùng.
                          Dừng xe, lên đỉnh ta trông
                          Mặt ngoài bể nước, bên trong núi rừng.
                          Nhớ từ Hoàng Nguyễn Long Hưng,
                          Cơ đồ gây dựng cũng rằng từ đây.
                          Giang sơn từ bấy đến nay,
                          Nào trăng mặt bể, nào mây trên ngàn.
                          Ải xưa bến cũ còn truyền,
                          Oai linh cảnh thắng, bàn hoàn khách du.
                          Chiều xuân êm ả như ru,
                          Thuận xe lại cứ dậm cù như bay.
                          Càng vào mãi càng xinh thay,
                          Càng trông cảnh vật đổi thay lạ thường.
                          Nhỏ to mả trắng bên đường,
                          Xa xa mé biển cồn vàng thấp cao.
                          Dọc đường dân chúng biết bao,
                          Ruộng tình hữu ái như rào trận mưa.
                          Rồng tiên cùng họ từ xưa,
                          Ba mươi năm mới bây giờ gặp nhau.
                          Nhận xem áo vải quần nâu,
                          Gái trai già trẻ một màu không hai.
                          Văn minh rày đã bán khai,
                          Mà đây còn hãy như đời Hùng Vương!
                          Trời tây ngả bóng tà dương,
                          Ô tô lại đổi lên đường hoả xa.
                          Ấy từ Quảng Trị, Đông Hà,
                          Đi năm ga nữa vừa là tới Kinh.
                          Kinh thành gái lịch trai thanh,
                          Lại thêm Hương Thuỷ, Ngự Bình điểm tô.
                          Con người xứ Bắc mới vô,
                          Mừng thay được thấy đế đô một lần.
                          Hoàng thành cung điện liên vân,
                          Dinh quan công sứ đóng gần một nơi.
                          Quan, dân ở cả thành ngoài,
                          Quanh thành tám cửa, sông dài bọc quanh.
                          Lại bao phố xá ngoài thành,
                          Trên cầu xe ngựa, ghe mành dưới sông.
                          Đông Ba, Gia Hội càng đông,
                          Dịp cầu nhẹ bước xa trông càng tình.
                          Dòng sông trắng, lá cây xanh,
                          Xuân giang xuân thụ, cho mình nhớ ai!
                          Ngày xuân có lúc đi chơi
                          Lăng, chùa qua biết các nơi quanh gần.
                          Đế kinh đã gội mưa nhuần,
                          Tiện theo đường sắt vô dần xứ trong.
                          Một đi thêm một lạ lùng,
                          Xe chui hầm tối, biển trùng sóng cao.
                          Dưới dường sóng biển nhảy reo,
                          Như mừng bạn mới, như chào khách xa.
                          Hải Vân đèo lớn vừa qua,
                          Mưa xuân ai bỗng đổi ra nắng hè.
                          Tiết trời như đã sang hè,
                          Mà theo phận đất thời về Quảng Nam.
                          Càng đi rộng càng biết thêm,
                          Tu Ran cảnh đẹp càng xem càng mừng.
                          Nước xuân sóng lục vô chừng,
                          "Lục ba xuân thuỷ ai từng hoạ chưa ?
                          Vào nhà tích cổ xem qua.
                          Chiêm Thành này tượng ngày xưa hãy còn.
                          Biết bao vật lớn hình con,
                          Chạm rồng cội đá chưa mòn nét dao.
                          Cảnh còn như rước như chào
                          Tiếc thay, ai mới qua vào đã ra!
                          Đường về cũng thế mà xa,
                          Chiều hôm mười tám đến ga Hà Thành.
                          Chơi xuân kể lại hành trình,
                          Ngày ba mươi tết hứng tình ra đi.
                          Từ Bất Bạt qua Việt Trì
                          Còn năm kỉ vị, còn thì tiết đông.
                          Canh thân ăn tết Thăng Long,
                          Sang ngày mồng bốn vào trong Trung Kì.
                          Chơi xuân ta nghĩ cũng kì
                          Dịp đâu may mắn cũng vì có ai.
                          Cám ơn hai chữ "yêu tài"
                          Con đường thiên lí còn dài tấc son.
                          Còn trời còn nước còn non,
                          Tiền trình vạn lí anh còn chơi xa.
                          Chơi cho biết mặt sơn hà,
                          Cho sơn hà biết ai là mặt chơi.
                          ____________Quoc Ky_____________
                          sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

                          Comment

                          • #14

                            Chưa say

                            Đêm xuân hoa những ngậm ngùi
                            Dưới đèn tươi tỉnh mặt người như hoa
                            Khi vui vui lấy kẻo già,
                            Cơn men dốc cả giang hà chưa say.
                            Kim tịch thị hà tịch ?
                            Bóng trăng trong tịch mịch xế ngang mành
                            Lúc vui chơi cuộc rượu chửa tàn canh
                            Riêng nỡ cất chén quỳnh toan hắt bỏ ?
                            Thánh hiền thân hậu do thiên cổ
                            Phong nguyệt thành trung thả nhất tiêu
                            Trót yêu hoa xin hãy gượng mà yêu
                            Ngồi hết nợ phong lưu rồi sẽ tếch!
                            Gửi bốn lạy: lạy bút, lạy nghiên, lạy đèn, lạy sách!
                            Quá thương ai, đàn phách nốt đêm nay.
                            Nhân sinh ba vạn sáu ngàn ngày
                            Coi những tỉnh, lúc say nào có mấy ?
                            Được lúc gần say, say hẳn lấy
                            Say thời say, say vậy để mà điên.
                            Tửu trung tự hữu thánh hiền.
                            ____________Quoc Ky_____________
                            sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

                            Comment

                            • #15

                              Chim hoạ mi trong lồng

                              Hoạ mi, ai vẽ nên mi ?
                              Trông mi mi đẹp, hót thì mi hay!
                              Ai đưa mi đến chốn này ?
                              Nước trong gạo trắng mi ngày ăn chơi!
                              Lồng son cửa đỏ thảnh thơi,
                              Mi bay mi nhảy sướng đời nhà mi!
                              Nghĩ cho mi cũng gặp thì,
                              Rừng xanh mi có nhớ gì nữa không ?

                              Bài thơ đả kích Hoàng Cao Khải.
                              ____________Quoc Ky_____________
                              sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom